Trang chủ Tin tức - sự kiện Hoạt động ngoại khóa

ĐỌC CÙNG THƯ VIỆN - Tháng ba thủ thỉ về bà

08/03/2022
ĐỌC CÙNG THƯ VIỆN
Tháng ba thủ thỉ về bà

Phần1: Từ trang sách…
Bà là hình ảnh của mẹ. Bà vừa gần gũi, thân thương, dịu dàng như mẹ, vừa cao vời lồng lộng vì bà sinh thành ra mẹ, ra cha, tạo dựng nên một đại gia đình. Hình ảnh bà đã đi vào văn chương thật đẹp. Nhân dịp Quốc tế Phụ nữ, chúng ta cùng đọc những trang thơ, trang văn về người bà kính yêu.
Thư viện xin gửi tới độc giả một số bài sưu tầm cùng cảm nhận của các bạn học sinh trường THCS Thành Công.
1. Ngoại ơi hãy đợi con (Tác giả: Tráng Sĩ)


Bài sưu tầm của Nguyễn Như Bảo Vy - lớp 6A1
“Qua bài thơ, em cảm nhận được những dòng cảm xúc thật xúc động, ùa về trong em những kỉ niệm về bà. Bài thơ nói về một đứa cháu xa bà ngoại, xa quê nhà. Đứa cháu không còn ở cùng bà nữa, nhưng dù ở nơi đâu, ở phương trời nào, cháu vẫn luôn nhớ đến người bà yêu thương của mình.” (Cảm nhận của Nguyễn Như Bảo Vy, 6A1)
 
2. Mùa hạ đi đâu (Tác giả: Hữu Thỉnh)

Bài sưu tầm của Hoàng Trà My, lớp 6A1
“Qua bài thơ “Mùa hạ đi đâu” của tác giả Hữu Thỉnh, em thấy tình cảm của bà dành cho cháu thật rộng lớn. Bà xua tan cái rét cho cháu. Em cảm thấy bà thật tuyệt vời.” (Cảm nhận của Hoàng Trà My, 6A1)
 
3. Bà ơi (Tác giả: Lê Thị Ngọc Thuỷ)

Bài sưu tầm của Đỗ Thanh Thảo lớp 6A1
“Em thấy bài thơ “Bà ơi” của tác giả Lê Thị Ngọc Thuỷ rất hay. Bài thơ đã gợi cho em hình ảnh người bà- người em vô cùng yêu mến và kính trọng. Bà luôn dành cho em một tình cảm ấm áp, khiến em luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên bà.” (Cảm nhận của Đỗ Thanh Thảo, 6A1)
 
4. Nhớ lắm bà ơi (Tác giả: Hoàng Quỳnh Mai)

Bài sưu tầm của Trịnh Anh Khôi lớp 6A1
“Bài thơ “Nhớ lắm bà ơi” làm em nhớ về người bà kính yêu của mình. Nhớ những lúc bà kể chuyện. Nhớ những lúc bà chăm sóc em. Em rất yêu bà của em.” (Trịnh Anh Khôi, 6A1)
 
5. Bà (Tác giả: Hans Christian Andersen)
Người bà quá già, có biết bao nếp nhăn, tóc bạc trắng, nhưng đôi mắt vẫn sáng như sao, có khi đẹp hơn cả sao. Nhìn vào đôi mắt ấy quả là êm ái, hạnh phúc. Bà còn biết những chuyện hay nhất, lại mặc một chiếc áo bằng lụa sột soạt. Bà biết cơ man bao nhiêu điều. Bà sống rất lâu trước bố và mẹ, đó là điều chắc chắn! Bà giữ một quyển Thánh ca có khoá bạc- mà bà thường hay đọc- trong sách có một bông hồng ép khô, không đẹp như những bông hồng bà thường cắm lọ, nhưng chính bông hồng kho mới khiến bà nở nụ cười dịu dàng nhất, hoặc đôi khi rơi lệ. Tại sao bà cứ chăm chăm nhìn bông hồng khô trong quyển sách cũ? Tại sao nhỉ? Mỗi khi nước mắt bà rơi xuống hoa, thì sắc hoa lại thắm hơn, bông hồng như bụ bẫm hơn bà tất cả gian phòng ngào ngạt hương thơm, những bức tường tan biến, trở thành sương khói. Tất cả xung quanh là khoảng rừng xanh lộng lẫy, cành lá ngập ánh nắng… Còn bà, bà trẻ hẳn lại, bà là một thiếu nữ yêu kiều, với những búp tóc hung vàng, má hây hây, đẹp và duyên dáng, tươi xinh hơn bất cứ bông hồng nào. Riêng đôi mắt, đôi mắt dịu dàng được ban phúc. Đúng, vẫn là đôi mắt của bà.
…Bên nàng, một chàng trai tuấn tú dâng nàng một bông hồng, nàng mỉm cười… Vậy mà không phải là cách bà mỉm cười!... Ồ, phải chứ! Đúng là nụ cười của bà, chàng trai đã biến mất. Biết bao ý nghĩ và hình ảnh đuổi theo nhau. Chàng trai xinh đẹp đã đi mất, bông hồng còn lại trong quyển Thánh ca. Còn nàng là một bà già nhìn bông hồng khô héo ép trong quyển sách.
Nay bà đã mất. Trước bà ngồi trong ghế bành, kể một câu chuyện hấp dẫn, dài lắm. Bà đã từng nói:
- Giờ câu chuyện đã hết! Bà mệt quá, để bà chợp mắt một lúc.
Rồi bà ngả lưng trên ghế bành, thở đều đều và ngủ. Nét mặt bà dần dần bình thản, đầy hạnh phúc, dường như được mặt trời sưởi ấm: thiên hạ bảo là bà đã chết.
Người ta đặt bà vào trong một chiếc áo quan đen, cuốn bà trong vải liệm… Bà vẫn đẹp quá, thế nhưng mắt bà đã nhắm, tất cả những vết nhăn của bà biến mất. Trên môi bà nở nụ cười. Tóc bà bạc, thật đáng kính. Không ai e ngại nhìn người chết ấy, vì đó là người bà hiền hậu có trái tim vàng. Người ta đặt cuốn Thánh ca dưới đầu bà, theo mong muốn của bà, bông hồng vẫn ở trong quyển sách cũ kĩ. Rồi người ta chôn bà.
Trên tấm bia mộ sát tường của nghĩa địa, người ta trồng một cây hồng. Hồng hoa nở, chim hoạ mi đậu trên cành hót.Trong nhà thờ, dàn đại phong cầm vang lên những bài Thánh ca hay nhất ở trong cuốn sách mà người chết đã gối đầu.
Mặt trăng chiếu sáng lên trên mộ, nhưng người chết không có ở đó. Đến đêm, các em bé có thể yên tâm đến hái một bông hồng sát tường nghĩa địa. Người chết bao giờ cũng biết nhiều điều hơn người sống chúng ta. Người chết biết nỗi lo sợ của chúng ta.Trước sự việc kì lạ là thấy họ lại xuất hiện. Người chết tốt hơn tất cả chúng ta; vì biết thế nên họ không trở lại trần gian nữa.
Trên quan tài có đất, trong quan tài cũng có đất. Quyển Thánh ca và những trang sách đã thành tro bụi, hoa hồng với tất cả kỉ niệm đã thành tro bụi. Nhưng ở trên mộ, nhiều bông hồng mới lại nở; chim hoạ mi hót trên cao và dàn đại phong cầm réo rắt. Người ta nghĩ đến bà già với đôi mắt vĩnh viễn trẻ. Đôi mắt không bao giờ chết được.
Cầu cho đôi mắt của chúng ta ít nhất một lần trong đời nhìn thấy bà trẻ đẹp- Y như khi nàng hôn lần đầu bông hồng tươi thắm, hiện là cát bụi trong mồ.
(Theo “Truyện cổ Andersen”, nhà xuất bản Văn học, 2009)
Trong mắt của con cháu, bà đã lớn tuổi với những già yếu, cũ kĩ, chậm chạp,… Đứa cháu ơi, có biết bà đã từng thanh xuân như cháu? Biết bao tươi đẹp, đau buồn, biết bao sôi nổi, thăng trầm bà đã nếm trải qua mà ta chưa hay? Khi bà còn hiện hữu đây, bên ta, hãy để đôi mắt mình nhìn thấy bà, hãy để đôi môi mình hỏi chuyện bà, hãy để đôi tai mình lắng nghe những câu chuyện của bà… Như nhà văn Andersen đã viết “Cầu cho đôi mắt của chúng ta ít nhất một lần trong đời nhìn thấy bà trẻ đẹp”.
***
Bạn có cảm nhận thế nào về những bài thơ, câu chuyện trên? Hãy chia sẻ suy nghĩ của các bạn và giới thiệu thêm những tác phẩm viết về bà mà bạn yêu thích ở phần bình luận dưới bài viết nhé!
Xin mời bạn đón đọc những lời thủ thỉ tâm tình của những tâm hồn trẻ thơ với bà ở số tiếp theo - Phần 2: Đến trang đời.
Thư viện trường THCS Thành Công
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 29 đánh giá
Chia sẻ: