
Những cơn gió mùa Đông Bắc đầu tiên rón rén trở về nhưng vẫn chưa đủ lạnh để gọi thành hai tiếng “mùa đông”. Chỉ là chút se lạnh của gió heo may mơn man da thịt, là sự yên bình đến lạ hiển hiện trên từng nóc phố rêu phong, là màn hơi sương bảng lảng mặt nước Hồ Gươm, là mùi hương cốm bay lên từ gánh hàng rong trên phố… Những hình ảnh ấy khiến Hà Nội trong tiết trời cuối thu trở nên đẹp và nên thơ hơn bao giờ hết – dịu dàng, đằm thắm mà vẫn có gì đó da diết, khiến người ta chẳng nỡ rời xa.
Cảm xúc trong tôi chợt dâng lên khi nghe giai điệu quen thuộc của bài “Nhớ mùa thu Hà Nội” vang lên từ một quán nhỏ ven đường:
“Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng,
Cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau...
Phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu...”
Tiếng hát ấy như chạm đến trái tim tôi, khiến lòng xốn xang, bồi hồi. Mùa thu Hà Nội – sao mà đẹp, mà lãng mạn, mà đáng yêu đến thế!
Cuối thu, những tia nắng vàng mỏng manh phớt nhẹ khiến bức tranh Hà Nội của họa sĩ thiên nhiên như được tô thêm gam màu mới. Lá vàng đung đưa trong gió rồi khẽ rơi xuống mặt đường. Cúc họa mi, bách nhật, hồng, na, thị… cũng đua nhau khoe sắc, tỏa hương. Khung cảnh giản dị mà nên thơ ấy làm Hà Nội thêm nồng nàn, vấn vít trong lòng mỗi người.

Nguồn ảnh: facebook Đặng Châu Khanh
Tôi thích nhất là buổi sáng sớm được đạp xe trên những con phố Hà Nội. Khi ấy, không khí mát lành, sương còn vương trên vai áo, và mùi hoa sữa vẫn còn phảng phất. Sáng sớm, đạp xe thong dong đến trường, ngắm phố phường dần tỉnh giấc – tôi thấy Hà Nội bình yên quá đỗi.

Nguồn: Facebook Đặng Châu Khanh
Chiều muộn, Hà Nội lại khoác lên màu áo khác – ấm áp và dịu dàng hơn. Ngồi bên Hồ Tây, nhìn mặt trời khuất dần sau dãy nhà, hay đứng trên cầu Long Biên, ngắm ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, sao ta bỗng thấy yêu hơn thành phố này – nơi mỗi góc phố đều cất giữ một mảnh hồn riêng.
Hà Nội là thế đó – đẹp trong từng hơi thở, trong cả sự vội vàng và chậm rãi của thời gian. Có hàng nghìn điều khiến ta yêu và nhớ về Hà Nội, nhưng trong lòng tôi, Hà Nội cuối thu luôn là ký ức trong trẻo và dịu dàng nhất.

Yêu Hà Nội vì có bạn bè và thầy cô dưới mái trường THCS Thành Công
Và hôm nay, khi tháng 11 gõ cửa, Hà Nội dường như lại thêm một phần sâu lắng. Tháng 11 mang theo hơi lạnh đầu mùa, mang theo sắc vàng của nắng cuối thu, và cả những bông cúc họa mi trắng muốt như nụ cười trong sáng của tuổi học trò. Tháng 11 cũng là tháng tri ân – khi những người học trò Trường THCS Thành Công chúng tôi lại rộn ràng chuẩn bị cho Ngày Nhà giáo Việt Nam. Trong làn gió se lạnh, tiếng trống trường vang lên giữa sân đầy nắng, lòng tôi bỗng thấy ấm áp lạ thường.

Khoảnh khắc đáng nhớ bên những người bạn
Giữa lòng thành phố thân quen, tôi thầm gửi lời thì thầm: “Cảm ơn Hà Nội đã cho tôi một mùa thu đẹp đến thế, một tháng 11 tràn đầy yêu thương, và một mái trường Thành Công để tôi luôn muốn trở về.”

Giờ học thú vị với nụ cười và ánh mắt trong veo