Ngay từ thuở còn thơ, có lẽ chúng ta ai cũng mang trong mình chữ “Hiếu”, lòng biết ơn cha mẹ - đấng sinh thành đã cho chúng ta được sống trong cuộc đời tươi đẹp này. Nhưng Aristoteles - một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại, đã từng nói: “Những người nuôi dạy trẻ thậm chí còn được tôn vinh hơn bậc cha mẹ bởi những hy sinh của họ cho thế hệ tương lai.” Khi thấu hiểu được câu nói đó, tôi nghĩ ngay đến cô chủ nhiệm lớp 7A7 của chúng tôi – cô Ngô Thị Thái Thanh.
Thời gian trôi nhanh xiết bao! Đã 2 năm rồi dưới mái trường THCS Thành Công thân thương nhưng tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên bước chân đến ngôi trường mới, gặp bạn mới, thầy cô mới. Vào ngày khai giảng năm học mới ấy, cái ấn tượng đầu tiên của tôi khi thấy cô chính là ánh mắt trìu mến, hân hoan của cô khi nhìn chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi chẳng khác nào những cô, cậu bé mới vào lớp 1, còn núp sau vạt áo mẹ!

Đàn con A7 của cô Thanh trong ngày đầu khai giảng ở cấp học mới
Cô Thanh rất nghiêm khắc và luôn tỉ mỉ quan tâm đến từng bạn học sinh nên gia đình tôi luôn mong ước tôi được vào lớp học của cô. Thời gian thấm thoát đi mau, trong từng bài giảng của cô, qua những giờ nghỉ, những hoạt động trên lớp, tôi lại càng thêm yêu quý và biết ơn cô. Đó không phải vì cô không nghiêm khắc như lần đầu tiên tôi gặp, càng không phải vì cô rất chiều chuộng, thoải mái với các bạn học sinh lớp tôi. Ngược lại, cô thường nghiêm khắc và phạt thật nặng những bạn lười, không chịu học và làm bài tập. Khi tôi làm sai thì cô rèn rũa, sửa lại và nhắc rằng: “Con đừng làm cô phiền lòng vì những lỗi sai không đáng thế này nữa nhé!” Lúc ấy, tôi suýt khóc vì sợ nhưng có lẽ điều đó giúp tôi trưởng thành hơn qua việc sửa lại những nhược điểm của mình. Và chính tôi đã tiến bộ về kỷ luật lẫn thành tích học tập rất nhiều.

Giờ chào cờ đầu tiên của lớp 7A7 trong cơn đại dịch Covid-19 hiện nay
Nếu gọi cô là “cô Thanh” thì cũng chưa đúng, cả lớp tôi thường gọi là “bác Thanh”, “mẹ Thanh”, một phần vì cô Thanh đã trên tuổi 50 nhưng các bạn gọi thế cũng vì chẳng biết từ khi nào mà các bạn lớp tôi và cả tôi nữa đã coi cô Thanh như một thân yêu ruột thịt trong gia đình mình vậy.
“Mẹ Thanh” của chúng tôi có lẽ là cô giáo nhiều tuổi nhất trong trường nhưng xét về độ nhanh nhẹn, tháo vát và tận hiến với nghề thì ít có cô giáo trẻ nào theo được. Mẹ Thanh có một cái uy rất lớn. Tôi để ý thấy, mỗi khi lớp học mất tập trung, mẹ thường uốn nắn chúng tôi chỉ bằng một lời nhắc nhẹ, một ánh nhìn hay một cái gõ thước. Sau đó thì cả lớp ngồi ngay ngắn, trật từ và tập trung nghe giảng, xây dựng bài nhiều hơn.



Cô Thanh luôn năng động và cởi mở với các thế hệ học trò

“Mẹ Thanh” cũng luôn tạo niềm vui cho chúng tôi dù đang phải ở nhà chống dịch. Không được đến trường, không được tổ chức Trung thu, chào đón năm mới… trực tiếp cùng nhau nhưng qua những bức ảnh cô gửi, xem những hoạt động của lớp đã tổ chức qua màn hình điện thoại, máy tính,… chúng tôi nhận thấy rằng mình thật sự may mắn, bởi cô luôn dõi theo, luôn đồng hành, dẫn dắt chúng tôi trải nghiệm qua từng khoảnh khắc tươi đẹp của tuổi học trò.
Cô luôn thông cảm, thấu hiểu hoàn cảnh của từng học sinh nên ai ai cũng mến cô. Chúng tôi luôn yêu quý và tự hào về cô, chúng tôi khắc sâu lời dặn mà cô đã nói với cả lớp khi được quay trở lại trường học: “Các con hãy nhớ rằng mình được đi học chứ không phải là phải hay bị đi học.”
Từ chính cảm xúc của mình, con muốn nói với mẹ Thanh rằng tập thể lớp 7A7 chúng con luôn yêu mến và biết ơn mẹ nhiều lắm. Dù biết mẹ sắp về nghỉ chế độ sau hơn 30 năm gắn bó với bảng đen, phấn trắng, dù biết hết năm học này sẽ phải tạm biệt mẹ nhưng chúng con mãi mang ơn mẹ, ghi nhớ những lời mẹ dạy, gắng học tập chăm chỉ để không phụ lòng mong mỏi của mẹ, giúp chúng con nên người hơn.


Nhân ngày mùng 8 tháng 3, tập thể 7A7 chúc mẹ mãi khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng và luôn nở một nụ cười tươi trên môi để dõi theo chúng con trong suốt quá trình rèn luyện thành người, mẹ nhé!


Tập thể lớp 7A7 mãi yêu quý và biết ơn mẹ Thanh!