Trang chủ Thành công trong tôi

Đông ấm

26/12/2022

Hà Nội đã thật sự vào đông, lòng tôi lại rộn nhớ về một mùa thu xinh đẹp đến thế. Từng ngọn gió bấc ghé xuống nhân gian, lùa qua kẽ tóc, mơn man cái rét khắp da thịt. Hít một ngụm khí lạnh đầu mùa, vừa thấy sảng khoái mà lòng lại lâng lâng, bồi hồi khó tả, có lẽ là do vương vấn bóng dáng nàng thu, chẳng nỡ buông tay nói lời chào. Tháng Chín khi ấy, nắng thu vàng rộp, óng ánh như những giọt mật ong rót vào lòng tôi từng rung cảm ngọt ngào, nắng ôm lấy muôn loài, ôm lấy cả trái tim tôi, tôi đã trót yêu mùa thu, trót trao trọn hồn mình cho mùa lá vàng rực rỡ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tôi yêu mùa thu nhiều như vậy. Nhưng yêu tôi yêu hơn cả vẫn là những ngày đông ấm áp dưới ngôi nhà Thành Công.

Đông ấm tình người

Đông rét – ánh đèn sưởi lại bập bùng. Ấm lắm cái cảm giác vùi mình trong chăn bông, nhâm nhi tách cacao nóng. Ấm lắm từng bắp ngô nướng trên bếp than nghi ngút hương khói, ấm lắm khi vùi vào lồng ngực ấm nóng của người thương. Mùa đông này tôi được sưởi ấm bởi những con người chẳng phải máu mủ ruột thịt, 44 cô, cậu bạn nọ cứ ngỡ như là người dưng nhưng lại thân quen lạ thường. Một căn phòng nhỏ ấy là nơi chúng tôi cùng nhau trải qua những năm tháng học trò rực tràn nhất. Chúng tôi vẫn luôn thương nhau, tình thương chẳng bao giờ nói thành lời, chỉ có những hành động đôi khi thật ngốc nghếch của tuổi bồng bột.

手绘卡通24节气男孩女孩取暖_图品汇

Đông ấm tình bạn – Nguồn ảnh Internet

Mỗi sáng đến lớp, trời lạnh cắt da thịt, tụi con gái chúng tôi lại trao nhau những cái ôm thật chặt, áp đôi bàn tay lạnh cứng vào gò má ửng hồng, những cái ôm, cái véo má ấm áp nhất giữa ngày đông rét ngọt. Có lẽ chúng tôi đã hiểu nhau đến mức chỉ cần nhìn vào mắt nhau rằng sẽ hiểu đối phương muốn nói gì, rồi lại bật cười hớn hở, vô tư, hồn nhiêu cười đùa, như những đứa trẻ con. Cảm tưởng như giây phút ấy, mọi âu lo, phiền muộn được gột rửa đi hết, chỉ còn lại niềm hạnh phúc sáng rực lên trong đôi mắt trong veo. Nhớ chiếc bánh, hay gói bim bim bé xíu vậy mà cả chục đứa xúm lại chia nhau ăn, mỗi người chỉ có chút xíu rồi lại ăn dè từng chút một, những thứ quà nhỏ xíu xiu vậy mà chúng tôi nâng niu, trân trọng lắm. Chúng tôi đôi lúc cũng có những xích mích, cãi nhau bởi vài điều nhỏ nhặt đến ấu trĩ, vậy mà sau khi hòa giải được nút thắt trong lòng, tụi tôi lại ngại ngùng cười ngượng, lại đùa vui với nhau, dường như chúng tôi lại hiểu nhau thêm chút nữa, sự đồng điệu trong tâm hồn gắn chặt thêm chút nữa. Ở bên cạnh các cậu, lòng tôi ấm áp và an yên đến nhường nào, lớp học ấy - nơi tôi có thể nói ra tất cả những cảm xúc đã từng chôn sâu vào trong góc con tim, tôi nhận ra tôi chưa bao giờ cô đơn, bởi sẽ luôn có người ở bên lắng nghe tôi, xoa dịu tâm can cuồn cuộn sóng trào của tôi, nơi tôi có thể thật sự vô tư cười nói, nô đùa cùng những người yêu thương. Có chăng rung động tôi dành cho 44 con người ấy chẳng phải yêu nữa rồi, hơn cả yêu – là thương.

Lớp học tình thân

Cùng nhau đi qua mùa thu, lòng ai cũng có những rung cảm riêng, những niềm hạnh phúc riêng, nhưng tất cả chúng tôi đều mang trong mình chung một tình yêu to lớn dành cho nhau, một nỗi hoài niệm vấn vương mãi đã thả vào trong gió thu, len lỏi qua ô cửa sổ lớp học nọ, phảng phất lên khuôn mặt 45 tụi học trò nhỏ. Mùa đông chẳng lạnh nữa, vì nhìn nụ cười của các cậu thôi là tôi đã đủ ấm lòng rồi!

Nguyễn Khánh Ngọc – Chi đội 7A2
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 21 đánh giá
Chia sẻ: