Nguồn ảnh: Facebook Đặng Châu Khanh
Sớm nay, Hà Nội se lạnh. Vậy là, cậu - mùa trong lành, đã đến chơi với chúng tớ. Cậu đến và mang lại cho tớ một cảm giác thật đặc biệt: sự dịu dàng trong tâm hồn xen lẫn một chút gì đó đầy hoài niệm.
Những ngày này tớ biết yêu hơn! Tớ yêu những buổi sáng dậy thật sớm để ngắm nhìn những đám mây tựa mình vào nhau, lơ đễnh trên bầu trời. Tớ yêu mùi hương tinh khiết trong không gian: hương hoa sữa đặc trưng, hương của nắng, của những cơn gió se đầu mùa. Tớ yêu tiếng rao mỗi sớm mai của bác bán hàng rong, tiếng ồn ào của sự sống đang tất bật ở chốn đô thành. Tớ yêu cả tiếng chổi tre xao xác mỗi khi đêm về của những bác lao công đang âm thầm làm đẹp cho phố phường Hà Nội. Hình như, trong những ngày thu này, trông ai cũng dịu dàng và đáng yêu hơn.
Nắng thu thướt tha dạo chơi bên khung cửa sổ lớp học, đọng lại trên ánh mắt chăm chú của từng cô cậu học trò. Gió thu tinh nghịch vờn nhẹ mái tóc ai đó đang miệt mài bên bài vở. Không khí ngày thu nhẹ nhàng vỗ về và xoa dịu những nỗi lo toan của chúng tớ trước ngày thi. Thả hồn mình vào không gian thu sánh đượm màu mật ong, ta bỗng muốn nuông chiều mình một chút…
Cảm ơn mùa thu Hà Nội đã nhen lên trong tớ những ước mơ lấp lánh. Cùng với những người bạn của mình, chúng tớ sẽ nỗ lực vì một mùa thi đang mong đợi. Hẹn mùa quả ngọt!