Trang chủ Thành công trong tôi

Hạnh phúc của người thầy!

19/11/2021

Mỗi người trong chúng ta thường có quan niệm về hạnh phúc, về nghề nghiệp mà họ gắn bó sống chết, vui buồn cả cuộc đời theo cách của riêng mình. Nhưng đối với tôi, hạnh phúc nhất của cuộc đời là làm nghề dạy học là chứng kiến những giây phút trở về của những lứa học trò, là cách các trò thể hiện niềm yêu kính và biết ơn thầy cô trong những ngày tháng tri ân hướng về người lái đò tri thức: một đóa hoa tươi, một lời chúc mừng, một tấm bưu thiếp tự làm đơn giản và vụng dại của những cô cậu học trò nhỏ ...

Cũng thật ý nghĩa khi lớp lớp học trò xưa cũ cũng chỉ hướng về người thầy bằng nỗi nhớ, bằng những ký ức đẹp tươi về những bài dạy của thầy cô.

Đó gọi là mùa tri ân!

Tôi thường ngồi im lặng bên bàn làm việc của mình mà nhớ về những kỷ niệm. Ba mươi tư năm làm nghề dạy học, biết bao nhiêu buồn vui, nhớ nhung, tất cả đáng để nhớ, nhớ mãi ...!

Nhớ ngày xưa dưới mái trường còn nhiều thiếu thốn, nhớ những cơn lũ mang đi hết những mái nhà, không còn chỗ cho học trò ngồi học.

Nhớ những mùa đông, cái áo ấm của học sinh còn thiếu. Nhớ tiếng giảng bài, bui phấn, nhớ nụ cười ngây thơ và ánh mắt của trẻ con. Muôn đời vẫn vậy. Cứ đến những ngày tháng tri ân này, lớp trẻ lại rộn lòng vì mong được trở về thăm thầy cô, thăm mái trường cũ, để cùng nhau chạy nhảy tung tăng, thèm vụng một âm thanh trống trường - âm thanh kỉ niệm!

Để đến bao nhiêu ngày, học sinh và thầy cô đều nhớ và mong ước được trở lại lớp học. Bảng đen, phấn trắng, hàng cây, ghế đá, sân trường vắng tênh. Trường ơi, sao nhớ thế. Bạn bè, thầy cô, kỉ niệm ...

Nhưng thầy và trò chúng ta cũng có quyền tự hào về những gì chúng ta đã và đang đóng góp cùng với cả nước, cùng biết bao con người - những người lính nơi tuyến đầu chống dịch. Vượt qua khó khăn thử thách. Lớp học vẫn vững vàng, tình yêu nghề vẫn bền chặt, phòng học Zoom vẫn bền bỉ mỗi ngày cùng cô và các con. Vẫn hội giảng, soạn bài và hàng đêm, thầy cô vẫn chong đèn soạn giảng chấm bài. Lớp học vẫn chẳng thiếu vắng nụ cười, vẫn rộn ràng trong tiếng hát lời thơ. Thật tuyệt vời!

 

Phải chăng, đó là hạnh phúc, hạnh phúc giản đơn mà chúng ta đã được đón nhận. Để rồi, bao nhiêu năm nữa, những giây phút này sẽ trở thành kỷ niệm để nỗi nhớ trường, nhớ lớp sẽ thấy sống mũi thật cay ...

"Xin cô tha lỗi cho chúng con!" Những nét chữ trên dòng máy tính khiến mắt tôi nhòe đi về nỗi thương nhớ học trò!

Đó là hạnh phúc của người thầy phải không các bạn.

Hà nội, ngày 19/11/2021

 


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ: