Tháng Tư về, khi những tia nắng đầu hè bắt đầu len lỏi qua từng tán cây, cũng là lúc hoa loa kèn âm thầm nở rộ trên khắp các con phố Hà Nội. Không ồn ào như tiếng ve mùa hạ, không rực rỡ như sắc đỏ của phượng vĩ hay bằng lăng tím biếc, hoa loa kèn chọn cho mình một lối đi riêng – nhẹ nhàng, tinh khôi mà sâu lắng.
Tôi chẳng nhớ rõ từ khi nào mình yêu hoa loa kèn. Có lẽ là từ buổi sáng sớm nào đó, khi cùng mẹ dạo qua chợ hoa, nhìn thấy một gánh hoa trắng muốt bên lề đường. Những bông loa kèn e ấp trong làn sương sớm, cánh hoa mỏng manh như pha lê, mùi hương dịu nhẹ đến mức phải thật gần mới cảm nhận được. Nhưng chính cái vẻ mỏng manh, dịu dàng ấy lại khiến người ta không thể nào quên.
Hoa loa kèn thường chỉ nở trong khoảng một tháng ngắn ngủi, từ cuối tháng Ba đến gần hết tháng Tư. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lại đủ để lưu giữ bao xúc cảm. Tôi vẫn thường thấy lòng mình chùng xuống khi bắt gặp hình ảnh một bác đạp xe chở đầy hoa rong ruổi qua phố. Trên chiếc xe cũ kỹ là cả một mùa loa kèn, là cả một miền ký ức thân thương của Hà Nội.
Mỗi năm, cứ đến tháng Tư, mẹ lại cắm một bình hoa loa kèn trong phòng khách. Mẹ bảo: “Loa kèn là hoa của tháng Tư, là nét duyên thầm của Hà Nội xưa.” Có lẽ vì thế mà tôi yêu loài hoa ấy – yêu cái vẻ dịu dàng không phô trương, yêu cả những điều bình dị nhưng đầy ấm áp mà nó gợi nhớ.
Tháng Tư – mùa của loa kèn, mùa của những cảm xúc trong trẻo và mộng mơ. Loài hoa ấy đã lặng lẽ ghi dấu trong tim tôi một phần Hà Nội thật dịu dàng. Mai này, nếu có đi xa, tôi vẫn sẽ nhớ về hoa loa kèn – nhớ về một góc phố thân quen, một mùa hoa trắng tinh khôi, và những tháng Tư trong trẻo của tuổi học trò.
Nguyễn Vũ Lam Giang – Nhóm truyền thông lớp 7A3
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 5/5 trong 32 đánh giá