Mẹ - tiếng gọi thiêng liêng mà ai trong chúng ta cũng trân quý. Từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành, mẹ luôn là người ở bên cạnh, chăm sóc và yêu thương vô điều kiện. Mỗi nụ cười, ánh mắt của mẹ đều chứa đựng bao nỗi niềm và sự hy sinh thầm lặng. Đối với em, mẹ không chỉ là người nuôi dưỡng, mà còn là người dạy em cách sống, cách yêu thương và trưởng thành.
Ngày còn nhỏ, em thường thấy mái tóc mẹ dày và bóng mượt, màu nâu hạt dẻ óng ánh trong ánh nắng, lúc nào cũng tỏa ra sự ấm áp và dịu dàng. Mỗi khi mẹ cúi xuống, vuốt ve mái tóc em hay buộc tóc gọn gàng cho em, em luôn cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc của mẹ qua từng động tác ấy. Thời gian trôi qua, mái tóc của mẹ đã dần điểm bạc. Những sợi tóc bạc ấy là dấu hiệu của tuổi tác, là minh chứng cho những lo toan, vất vả mà mẹ đã gánh vác suốt nhiều năm.
Mẹ là tấm gương sáng cho em về sự nhẫn nại, kiên định. Dù cuộc sống có nhiều thử thách, mẹ luôn đối mặt với chúng bằng tinh thần lạc quan và sự bền bỉ. Mỗi ngày, mẹ âm thầm gánh vác những lo toan từ việc nhà đến công việc xã hội mà không bao giờ than thở. Chính sự chịu đựng ấy, sự kiên cường ấy đã giúp mẹ vượt qua bao gian nan, đem lại cho gia đình một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Mẹ dạy em biết yêu thương, biết chia sẻ và biết kiên nhẫn. Những lời dạy của mẹ không chỉ xuất phát từ lời nói mà còn được minh chứng qua những hành động, những việc làm cụ thể. Mẹ dạy em cách đối mặt với cuộc đời bằng trái tim mạnh mẽ và tấm lòng bao dung.
Nhưng, em biết rằng đằng sau sự mạnh mẽ ấy là những giây phút mẹ yếu đuối. Chỉ hai lần duy nhất em thấy mẹ khóc, đó là những khoảnh khắc khắc sâu trong tâm trí em.
Lần đầu tiên, mẹ đã khóc khi em bị ốm nặng. Lúc đó, em chỉ cảm nhận được cơ thể mệt mỏi, đau đớn, nhưng ánh mắt lo lắng và những giọt nước mắt của mẹ đã khiến em nhận ra rằng mẹ đau hơn cả em. Mẹ không chỉ lo lắng cho sức khỏe của em mà còn cảm thấy bất lực khi không thể xoa dịu những cơn đau mà em phải chịu. Tình yêu của mẹ ẩn sâu trong đôi mắt ướt đẫm, trong những đêm thức trắng chăm sóc em, lo lắng cho từng nhịp thở của em.
Lần thứ hai mẹ khóc là khi em trai bị ngã, để lại một vết xước lớn trên mặt. Ánh mắt đau lòng của mẹ như thể mẹ cảm nhận được toàn bộ nỗi đau mà em trai đang chịu đựng. Dù mẹ không ngừng chăm sóc và dạy dỗ em trai đi đứng phải cẩn thận, mẹ vẫn không thể nào che giấu được cảm xúc khi nhìn thấy con cái mình bị tổn thương. Mẹ khóc không chỉ vì em trai, mà còn vì nỗi lo lắng, trách nhiệm và tình yêu vô bờ bến mẹ dành cho các con.
Mẹ đã dành trọn vẹn tuổi thanh xuân để xây dựng nên gia đình này, và em mãi biết ơn những điều đó. Dù em có trưởng thành, bay xa đến đâu, trái tim em vẫn luôn hướng về mẹ, luôn ghi nhớ những hy sinh thầm lặng mẹ đã dành cho em. Mỗi ngày trôi qua, em càng thấm thía hơn tình yêu bao la và sự mạnh mẽ mà mẹ đã trao. Em chỉ mong rằng, bằng tất cả sự yêu thương và lòng biết ơn, em có thể làm mẹ tự hào và đáp lại phần nào công lao của mẹ.
Mẹ - người phụ nữ mạnh mẽ, con yêu mẹ rất nhiều.