Trong nền văn học Việt Nam đương đại, có lẽ hiếm ai viết về người phụ nữ bằng tất cả sự thấu hiểu, yêu thương và nhân hậu như nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Bà sinh ra giữa miền đất Cà Mau trĩu nặng phù sa, nơi những con người hiền hậu, chất phác, nơi mỗi câu chuyện đều được ươm mầm từ tình thương và nỗi niềm sâu lắng. Có lẽ vì thế mà văn chương của bà mang hơi thở mộc mạc, đậm đà hương đồng gió nội – vừa gần gũi, vừa thấm đẫm tình người.

Chân dung nhà văn Nguyễn Ngọc Tư
Văn Nguyễn Ngọc Tư không ồn ào, không phô trương, mà lặng lẽ như một khúc hát ru buồn giữa cuộc đời. Từng câu chữ trong những trang viết của nữ nhà văn tựa như những giọt sương lặng lẽ soi chiếu tâm hồn của bao người phụ nữ quanh ta – người mẹ, người vợ, người con gái. Họ là những con người bình dị, không làm những điều lớn lao, nhưng chính họ lại là điểm tựa ấm áp, là ngọn lửa dịu dàng sưởi ấm nhân gian.
Trong truyện ngắn “Người mẹ vườn cau”, Nguyễn Ngọc Tư kể về một người mẹ sống lặng lẽ giữa khu vườn cau xanh ngắt, ngày ngày chăm chút từng cọng cỏ, từng hàng cau, và âm thầm chờ đợi đứa con xa quê. Không có bi kịch dữ dội, không có nước mắt vỡ òa, nhưng ẩn sâu trong câu chuyện là nỗi cô đơn thẳm sâu của tình mẹ bao la, là sự hy sinh thầm lặng mà bao dung của người phụ nữ Việt. Bằng giọng văn nhẹ như gió đồng, Nguyễn Ngọc Tư khiến người đọc chạm đến tận cùng cảm xúc – nơi ta thấy tình mẹ hiền như dòng nước mát, lặng lẽ mà nuôi dưỡng cả cuộc đời.

Tranh minh hoạ truyện ngắn “Người mẹ vườn cau” – SGK Ngữ văn 8 – Cánh diều, tập 1
Đọc Nguyễn Ngọc Tư, ta thấy thấp thoáng bóng dáng của biết bao người phụ nữ Việt Nam quanh mình – dịu dàng mà mạnh mẽ, chịu thương chịu khó mà vẫn luôn chan chứa yêu thương. Họ là những người âm thầm gìn giữ ngọn lửa hạnh phúc trong mỗi mái nhà, là những “người giữ hồn cho cuộc đời” bằng chính trái tim nhân hậu và tấm lòng bao dung.
Nhân Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, khi nhắc đến nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, em không chỉ muốn tri ân một cây bút tài hoa của văn học Việt, mà còn muốn gửi lời tri ân đến tất cả những người phụ nữ Việt Nam – những người mẹ, người chị, người cô… đang ngày ngày thắp sáng thế gian này bằng ánh sáng của yêu thương.

Qua những trang viết của bà, em hiểu rằng: Phụ nữ chỉ cần giữ trong tim mình sự dịu dàng, nhân hậu và tình yêu thương – thế là đã đủ để làm nên điều kỳ diệu vĩ đại nhất của cuộc sống.
Xin được cúi đầu tri ân nhà văn Nguyễn Ngọc Tư – người kể chuyện dịu dàng của miền đất phương Nam, và qua bà, xin gửi ngàn lời biết ơn đến những người phụ nữ Việt Nam – những bông hoa thầm lặng mà rực rỡ, đang góp phần làm nên vẻ đẹp bất tận của cuộc đời này.
