Ông em là một người mà em rất kính trọng và yêu quý. Ông từng là một người lính bộ đội cụ Hồ, ông đã cống hiến cả tuổi trẻ để bảo vệ Tổ quốc. Dù bây giờ ông đã gần 80 tuổi nhưng những câu chuyện của ông luôn truyền cảm hứng và dạy em biết trân trọng những giá trị của hòa bình và tự do.
Ảnh ngày còn trẻ của ông em
Ông có dáng người cao gầy, tóc bạc trắng, làn da rám nắng và đôi mắt sáng ánh lên sự kiên định. Em rất thích ngồi bên ông, nghe ông kể về cuộc đời mình. Ông kể rằng hồi trẻ, ông từng được cử sang Cuba học tập. Đó là những năm tháng đầy ý nghĩa, khi ông vừa được tiếp cận kiến thức mới, vừa hiểu thêm về tình đoàn kết quốc tế giữa Việt Nam và các nước bạn. Mấy năm sau, ông về nước và tham gia kháng chiến chống Mỹ.
Những năm tháng chiến tranh ác liệt đã để lại trên người ông nhiều vết thương và dị tật. Ông từng kể rằng trong một trận đánh lớn, ông bị thương nặng khi bảo vệ đồng đội rút lui. Đôi mắt không còn nhìn rõ của ông là minh chứng cho những hy sinh lớn lao mà ông đã dành cho đất nước. Dù vậy, ông chưa bao giờ than thở hay nuối tiếc. Ông luôn bảo rằng: “Đó là điều mà bất kỳ người lính nào cũng sẵn sàng làm vì Tổ quốc.” Câu nói ấy tuy giản đơn nhưng em lại thấy ông mình vĩ đại làm sao! Em thật tự hào về người ông yêu quý của mình quá!
Ông em – một người lính bộ đội giản dị nhưng vĩ đại trong lòng em
Giờ đây, dù không còn trong quân ngũ, ông vẫn giữ thói quen sinh hoạt nghiêm túc và kỷ luật. Mỗi sáng, ông thường dậy sớm, tập thể dục và tưới cây trong vườn. Ông bảo rằng làm việc đều đặn giúp cơ thể khỏe mạnh và tinh thần lạc quan hơn. Những lúc rảnh rỗi, ông thường đọc sách hoặc dạy em cách gấp chăn màn vuông vắn như trong quân đội. Em thấy cảm phục và thầm cảm ơn ông thật nhiều vì những bài học bình dị đó.
Mỗi lần nhìn ông ngồi trầm tư bên bàn trà, đôi tay chai sạn lần giở những bức ảnh cũ, em lại cảm nhận được sự hy sinh lớn lao mà ông và thế hệ của ông đã dành cho đất nước. Em thầm hứa với lòng sẽ cố gắng học thật giỏi, trở thành một người có ích, để không phụ lòng ông và các thế hệ đi trước.