Nếu mai kia một ngày phải xa Hà Nội, có lẽ tớ sẽ mang theo trọn vẹn tất thảy đẹp đẽ của “mùa thay lá”.
Thời khắc giao mùa, những chiếc lá ngả sang màu vàng suộm đến cam đỏ, luyến tiếc lìa cành khẳng khiu rồi nhường chỗ cho những nụ xanh tươi mơn mởn, mùa Thu như một lần nữa chớp nhoáng ùa về với nhân gian, khắc khoải trong tâm trí tớ, trong trái tim những người dân Hà Thành nỗi rung động bâng khuâng mà dường như chẳng nơi nao có được ngoài Hà Nội. Phải chăng vì vậy mà người ta nói “mùa thay lá” tình hơn cả chữ tình.
Sự chuyển mình diệu kì của đất trời như gói gọn vào đôi mắt vô tư tuổi niên thiếu. Ranh giới mơ hồ giữa mùa Xuân và mùa Hạ lay động trong tớ bao nỗi hoài niệm. Là chút hương xuân tươi mát còn vương vấn trên cánh hoa ban mong manh, hơi sương ẩm sau cơn mưa phùn nhè nhẹ đêm qua ngập trong lồng ngực sảng khoái, mầm lá nhỏ bỗng chốc lãng du theo cơn gió thoảng khẽ luồn qua kẽ tóc. Và là những ngày tháng Ba chưa kịp qua thì cái nắng hè oi ả đã vội kéo về, từng giọt nắng thấm đượm lưng áo trắng của các cô cậu học trò. Nắng dạo chơi khắp sân trường, quyện vào tiếng lá cây xào xạc, chỉ một chút dư vị lặng lẽ của mùa hạ thôi đã khiến lòng người xốn xang, bồi hồi vô cùng.
(Nguồn ảnh Fb Đặng Châu Khanh)
Chẳng biết các cậu có để ý không, góc phố thân thuộc nào đã nhuốm sắc màu đỏ rực của hoa gạo. Như hàng ngàn ngọn lửa ánh hồng nơi những thân cây cao vút, bạc phếch và xù xì, bừng cháy cả một khoảng trời rộng thênh thang, gọi tiếng hót véo von, lảnh lót lơ đễnh của chú vành khuyên, họa mi nọ len lỏi qua cành cây gầy guộc trời đông còn sót lại, làm xao xuyến biết bao tâm hồn. Hoa gạo giản dị, mang vẻ dân dã của chốn thôn quê, có chăng vì vậy cứ hễ nhìn ngắm cây hoa gạo, tớ lại thổn thức nhớ về quê hương thân yêu, nhớ mùa hoa gạo nở rộ đỏ thắm con đường làng vắng vẻ, nhớ những buổi trưa hè nóng nực trốn ngủ, dắt díu chúng bạn chạy tót đi chơi; nhớ chiếc võng kẽo cà kẽo kẹt nơi góc buồng tay bà thoi đưa, nhớ về những hạnh phúc bình yên nhất đời người mà không chốn phù hoa nào sánh bằng.
(Nguồn ảnh Internet)
Niềm rung động trước “mùa thay lá” chẳng biết từ bao giờ đã nôn nao trong trái tim là mùa tớ thấy yêu và được yêu hơn cả. Yêu hơn đất trời Hà Nội, yêu tiếng chổi tre những đêm lá vàng giòn phủ cả đường đi, lối về, yêu những con người đất thủ đô. “Mùa thay lá” thắp lên sức sống mãnh liệt cho vạn vật, cũng khiến tâm hồn tớ như nở rộ sắc hoa.
(Nguồn ảnh Fb Đặng Châu Khanh)
Nguyễn Khánh Ngọc – Chi đội 7A2
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 2/5 trong 28 đánh giá