Trang chủ Thành công trong tôi

Tháng Năm nhớ Bác - Nguyễn Vũ Lam Giang

09/05/2025

Tháng Năm nhớ Bác - Nguyễn Vũ Lam Giang
(Tản văn)

Tháng Năm trở về trên những vòm cây đầy nắng, trong tiếng ve ngân dài và sắc tím bằng lăng rắc đầy sân trường, sân phố. Đất trời như cũng chùng xuống đôi nhịp để lắng nghe tiếng gọi của lòng người: “Bác Hồ kính yêu ơi, chúng con nhớ Người!”

Không biết tự bao giờ, tháng Năm với người Việt Nam không chỉ là tháng chuyển mùa, là mùa thi, mùa chia tay… mà còn là mùa của kỷ niệm, mùa của những xúc cảm lắng sâu về một con người đã trở thành huyền thoại – Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị Cha già kính yêu của dân tộc.

Bác không chỉ hiện diện trong sử sách, mà còn trong những câu thơ, câu chuyện và cả trong nếp nghĩ, lối sống thường ngày. Có khi Bác là ánh trăng trong thơ Tố Hữu:

“Người rọi cho ta một niềm tin,

Người để cho ta một dáng hình nước non.”

Có khi Bác là làn gió mát trong đêm chiến khu, là tiếng ru êm đềm giữa những năm tháng kháng chiến gian khổ. Và có khi, Bác chỉ là một bóng dáng già nua, gầy gò, bước đi chậm rãi giữa vườn nhà sàn – mà sao khiến tim ta run lên vì cảm động.

Tháng Năm – là lúc em đọc lại “Nhật ký trong tù”, lại lặng im ngắm bức ảnh Bác ngồi bên thiếu nhi, nụ cười rạng ngời như ánh nắng đầu hè. Em nhớ lời Bác dạy: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong.” Và tự mình hỏi: vì đâu một con người suốt đời sống giản dị, thanh cao lại có thể trở thành điểm tựa cho hàng triệu trái tim Việt Nam suốt mấy chục năm qua? Câu trả lời có lẽ nằm ở tình yêu lớn lao mà Bác dành cho đất nước, cho nhân dân. Một tình yêu không toan tính, không đòi hỏi – như mặt trời lặng lẽ chiếu sáng, như con suối nhỏ âm thầm nuôi mát những cánh đồng.

Mỗi tháng Năm qua đi, lại là một lần nhắc nhở mỗi người chúng ta: sống sao cho xứng đáng với Bác – người đã sống trọn đời cho lý tưởng, cho nhân dân và cho thế hệ mai sau. Câu chuyện đẹp về đất nước, về con người... vẫn cần được viết tiếp – như một lời tri ân không nói thành lời.

Tháng Năm khép lại trên vòm trời đầy nắng, trong tiếng ve như ngân mãi lời ca của đất nước. Nhưng trong lòng người Việt Nam, tháng Năm dường như không bao giờ khép lại – bởi nỗi nhớ Bác là nỗi nhớ không mùa, là dòng chảy lặng thầm không bao giờ cạn.

Bác đã đi xa, nhưng hình bóng Người vẫn ở lại trong trái tim triệu người con đất Việt. Ở đó, Bác hiện lên không chỉ là vị lãnh tụ kiệt xuất, mà là một con người – với trái tim nhân hậu, với tình yêu bao la dành cho nhân dân, với ánh mắt hiền từ luôn dõi theo lớp lớp cháu con.

Yêu Bác không chỉ là nhớ, mà là sống một cuộc đời có ý nghĩa. Là biết nâng niu từng lời Bác dặn, biết sống tử tế, biết hướng về điều đúng – điều đẹp. Bởi chính trong cách sống mỗi ngày, chúng ta có thể lặng lẽ trả lời tiếng gọi của tháng Năm: “Bác Hồ ơi, Người vẫn sống mãi trong tim chúng con.”

Theo dòng chảy của thời gian, tháng Năm vẫn trôi, nhưng tình yêu và nỗi nhớ dành cho Bác – sẽ ở lại mãi mãi, như một bài thơ dịu dàng ngân nga trong tim mỗi chúng ta giữa cuộc đời nhiều biến động…

Nguyễn Vũ Lam Giang – Nhóm truyền thông lớp 7A3
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 126 đánh giá
Chia sẻ: