Trang chủ Thành công trong tôi

Yêu thương gửi các con học sinh lớp 9!

29/05/2021

Nhân lúc ngồi giải lao giữa giờ giảng bài cho các bạn lớp 9A4, cô bất ngờ đọc được những lời viết giản dị trong nhật kí của anh sinh viên Phạm Quang Lâm (sinh năm 1998 lớp DH 50B, hệ 4, học viện Quân Y) đang làm nhiệm vụ chống dịch ở Bắc Giang.

Nhật kí những ngày chống dịch:

Có lệnh Học Viện Quân Y - K50 chi viện 60 người cho Bắc Giang phòng chống dịch bệnh Covid-19.

19h00 cùng ngày, toàn bộ 60 sinh viên K50 xuất quân lên Bắc Giang chống dịch ngay trong đêm. Chúng tôi đi mà trong đầu còn chưa kịp hình dung về những khó khăn, thử thách phía trước.

Nhưng không sao cả. Mọi người dân ở Bắc Giang nói chung, và các bạn đồng nghiệp y tế nói riêng, đang chờ mình lên chi viện.

Ngồi cạnh tôi là Nguyễn Trung Kiên. Tôi với nó đồng hành với nhau cũng 5 năm rồi. Kể từ khi về trường, nó là thằng cãi nhau với tôi nhiều nhất, nhưng cũng nghe tôi kể lể nhiều nhất.

Đợt đi Bắc Giang này không thể thiếu nó. Ban đầu 2 thằng còn lo đủ thứ chuyện. Ai đi chống dịch mà không lo cơ chứ?

Trăng ở Bắc Giang rõ lắm, sáng nữa. Ít khi ở Hà Nội mà lại nhìn thấy được cảnh này. Đi vài vòng quanh sân cỏ bóng đá, nói mấy chuyện làm mình thoải mái hơn.

Mỗi khi được làm việc và sống như thế, tôi thấy cuộc sống mới bắt đầu có giá trị thật sự. À, là chính chúng tôi tạo nên giá trị cho mình.

Hôm nay đã là ngày thứ 10 tham gia "cuộc chiến" chống dịch Covid-19 tại Bắc Giang. Mọi công việc tốt hơn tôi tưởng tượng rất nhiều (ngoại trừ dịch bệnh).

Lần này chúng tôi về Trí Yên. Không rõ chúng tôi là quân, nên vốn dĩ được dân đùm bọc, hay do nhân dân Bắc Giang vốn đã rất quý người. Tình cảm ấy làm cho chúng tôi cảm giác như đang được đùm bọc, che chở trong vòng tay của người dân, thay vì là những người ở tuyến đầu chống dịch.

Ở đây có những cô cậu thanh niên mặc áo đoàn màu xanh nước biển, trong lúc chúng tôi làm việc, họ đã khéo léo bó lại những cành hoa phượng đỏ, điểm thêm vài bông hoa bằng lăng tím mang tặng chúng tôi. Chẳng cần những bó hoa lộng lẫy đắt tiền quá. Thứ chúng tôi nhận được là cả một bầu trời tình cảm.

Bó hoa phượng đỏ và bằng lăng tím người dân gửi tặng các chiến sĩ quân y

Trước chuyến đi tình nguyện này, cuộc sống của tôi là những ngày bế tắc, nặng nhọc, khó khăn cả về việc tìm kiếm ý nghĩa, giá trị cuộc sống, lẫn những kế hoạch về tương lai. Tôi loay hoay, mất phương hướng trên con đường đã chọn. Nhưng tôi được cùng 60 anh em xuất quân lên mảnh đất Bắc Giang yêu dấu. Ở nơi đây, làm những việc có giá trị với mọi người, đã giúp cuộc sống của tôi trở nên cân bằng và mạnh mẽ hơn.

Hôm trước, có thông tin cả đoàn về lại trường để hoàn thành kỳ học. Mặt ai cũng thoáng nét buồn. Dịch chưa đỡ mà về thì thật có lỗi. May quá, nhà trường lại cho ở lại giúp đỡ người dân, ai cũng vui mừng.

Sau chuyến đi này, tôi nghĩ tôi mới là người mang nợ Bắc Giang.                                                                                                

Ngày thứ 10 chống dịch tại Bắc Giang: Cố lên, chúng ta nhất định chiến thắng!

                                                                                  Bắc Giang, chiều ngày 16/5/2021

Ấn tượng nhất của cô khi đọc những dòng nhật kí này có lẽ là hình ảnh bó hoa mà đoàn sinh viên quân y được tặng trong quá trình công tác: một bó hoa phượng đỏ và bằng lăng tím, giản dị mà chân thành. Các con, trong lúc ôn thi, có những khoảnh khắc nào các con lại nguôi ngoai nhớ màu đỏ thắm của hoa học trò, cháy bỏng nỗi nhớ bè bạn, thầy cô mùa chia ly? Bó hoa phượng đỏ và bằng lăng tím ấy là cả một bầu trời khát khao của tuổi trẻ cùng nhân dân Bắc Giang và cả nước chống dịch; là sự thủy chung tình nghĩa đồng bào. Trong khi các con đang vất vả, lo lắng ôn luyên cho kỳ thi sắp tới, thì nơi tuyến đầu chống dịch kia, có biết bao con người đã thầm lặng hi sinh vì sự bình yên của cô trò mình. Và… giờ học của chúng ta đã thấm đẫm những gian lao!... Các con không được phép lãng quên!

Trong nhật kí học trò lớp 9 của mình, các con hãy khắc ghi: Cả bầu trời yêu thương của cha mẹ, thầy cô. Cả những kỉ niệm trong sáng của tuổi thần tiên. Hơn hết đó là những tình cảm trân quý ta đã có được. Và các con hãy luôn mang cả sắc đỏ, sắc tím của hoa học trò để bắt đầu một chặng đường mới, các con nhé!

Tin tưởng và yêu thương các con thật nhiều!

Cô giáo: Ngô Thị Thái Thanh.


Tác giả: Ngô Thị Thái Thanh
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ: