Tháng Mười vừa ghé về cùng những cơn mưa bão dữ dội. Cả thành phố ngập nước, đường phố chìm trong biển mưa. Hôm nay, chúng tôi không thể về nhà vì đường xa, ngập lụt, bố mẹ chẳng thể đến đón. Thế nhưng, giữa giông gió ấy, tôi lại có một kỉ niệm thật đặc biệt và ấm áp dưới mái trường THCS Thành Công thân thương.
Cô chủ nhiệm đã ở lại cùng chúng tôi. Cô lo cho chúng tôi bữa ăn giản dị mà ấm lòng, nhắc chúng tôi học bài, rồi kể những câu chuyện tuổi thơ khiến chúng tôi vừa cười vừa suy nghĩ. Chúng tôi cùng nhau chơi đùa, cùng làm bài tập, rồi lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Chúng tớ cùng ôn lại bài vở đã học trong ngày
Chúng tớ vui bên nhau mặc cho ngoài kia mưa bão
Đến khi đêm xuống, nhà trường đã chuẩn bị chỗ ngủ yên tĩnh, thoáng đãng để cô trò chúng tôi yên tâm nghỉ ngơi. Trong ánh đèn vàng dịu, chúng tôi lại quây quần bên cô, tâm sự đủ điều – từ chuyện học tập, ước mơ cho đến những kỉ niệm vui buồn tuổi học trò.
Ngôi trường bình yên trong mưa bão khi màn đêm buông xuống
Ngoài kia bão tố vẫn ầm ào, nhưng trong trường, tôi thấy bình yên đến lạ. Bình yên bởi có bạn bè ríu rít bên nhau, bởi có cô giáo tận tâm lo lắng, bởi mái trường Thành Công luôn chở che như một gia đình.
Bạn bè và những nụ cười duyên
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy lòng mình dâng lên một niềm biết ơn sâu sắc. Cảm ơn cô chủ nhiệm hiền dịu, hết lòng vì học trò. Cảm ơn bạn bè đã cùng tôi sẻ chia tiếng cười, niềm vui trong lúc khó khăn. Cảm ơn mái trường Thành Công – nơi không chỉ dạy chúng tôi con chữ mà còn cho chúng tôi những kỉ niệm thật đẹp, thật đáng trân trọng.
Mưa bão qua đi trả lại ngôi trường vẻ bình yên vốn có
Tôi tin rằng, sau này khi lớn lên, nhớ về cơn bão đầu tháng mười năm ấy, tôi sẽ chẳng nghĩ đến giông gió ngoài kia, mà chỉ nhớ về sự ấm áp, bình yên và tình thương nơi ngôi trường THCS Thành Công thân yêu.