Trang chủ Tin tức - sự kiện

Chiều ngang qua trường cũ

15/07/2021

Chiều nay, một buổi chiều mùa hạ, cơn mưa rào bất chợt ập đến khi tôi về ngang qua phố Thành Công. Con đường quen, con đường tuổi thơ dắt tôi về nơi cổng trường thân thuộc: cổng trường THCS Thành Công!

Ai cũng nói mãi về câu: “Tuổi trẻ như một cơn mưa rào”. Cơn mưa rào của tôi có lẽ đã rơi trọn vẹn xuống ngôi trường Thành Công này. Bốn năm, trên mỗi bước chân của tôi đều là có dấu ấn của Thành Công, Thành Công làm tôi vui, làm tôi buồn, làm tôi lớn lên, làm tôi trưởng thành và có lúc lại làm tôi giận dỗi.

Đã hơn mười năm kể từ ngày tôi xa mái trường này, Thành Công giờ đã thay đổi đi nhiều nhưng dấu ấn về những ngày đầu tinh khôi, trong trẻo bước qua cánh cổng trường làm “em út’ lớp sáu vẫn in đậm trong tâm trí tôi đến tận bây giờ. Nhớ ngày mới vào trường thật bỡ ngỡ, là đàn em nên cái gì tôi cũng thấy lạ, thấy sợ, thấy ngại... Rồi dần dần cùng thời gian mọi điều tự nhiên trở nên thân quen, từ mái trường đến thầy cô, bạn bè. Các thầy cô qua mỗi giờ dạy đã chắp cánh cho bao ước mơ của chúng tôi bay cao, hành trang kiến thức để chúng tôi bước vào đời cứ dần đầy theo năm tháng. Và dưới mái trường Thành Công thân thương này, nhờ công lao của các thầy cô mà tôi, từ một cô học trò ngây ngô dần trở thành một cô thiếu nữ chững chạc, giàu nghị lực và tự tin trước mọi sóng gió của cuộc đời.

Ai cũng có nơi để mà lưu luyến, nhớ thương. Tôi cũng vậy, mái trường THCS Thành Công chính là nơi mà tôi nhớ mãi không quên, nơi mà những người bạn sau bao năm gặp lại vẫn có thể cười đùa, trêu chọc nhau; nơi mà thầy cô và học sinh bao năm không gặp vẫn nhớ nhau, vẫn coi nhau là tri kỉ. Nơi mà con người đối với nhau bằng tình cảm, bằng sự sẻ chia và chân thành. Thành Công đã thay đổi nhiều: trường to hơn, đẹp hơn, hiện đại hơn nhưng lòng thầy cô vẫn thế: luôn rộng mở và yêu thương. Kí ức của tôi về những ngày xưa cũ vẫn vẹn nguyên những tình cảm của một cô bé học trò mười sáu tuổi rời mái trường Thành Công để đi tiếp con đường của mình. Trong bộn bề công việc với hàng trăm những nỗi âu lo của cuộc sống tôi vẫn nhớ: Thành Công là nhà. Và tôi tự hào khi mình được là một mảnh ghép bé nhỏ của ngôi nhà Thành Công ấy.

Bốn năm dưới mái trường Thành Công đập cánh một cái vèo, vun vút qua đầu tôi không hề hay biết. Những niềm vui bay lên thành sao, những nỗi buồn đọng trong tôi như một cái giếng. Những năm tháng dưới ngôi trường Thành Công ấy là những năm tháng thanh xuân tươi trẻ trong cuộc đời tôi. Và ào một cái, cơn mưa tuổi trẻ qua rồi...! Và chiều nay tôi nhớ Thành Công, Thành Công có nhớ tôi không?

                                       Bài viết của cựu học sinh Nguyễn Thị Huyền Trang

                                                             (Niên khóa 2006 – 2010)


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ: