Trang chủ Tin tức - sự kiện

Khi bố mẹ và thầy cô cùng chung một đội…

18/11/2025
Ngày chủ nhật đẹp trời vừa qua, sân trường THCS Thành Công của chúng mình không có tiếng học sinh tập thể thao như mọi tuần mà tràn ngập tiếng hò reo, cổ vũ, tiếng cười "ha hả" và tiếng loa gọi tên các đội thi đấu đầy khí thế. Lý do ư? Đó là bởi vì bố mẹ và thầy cô đã chính thức "nhập hội" thành một đội thể thao siêu cấp đáng yêu!
“Liên quân” bố mẹ - thầy cô: cuộc họp phụ huynh trên sân thể thao
Bạn có bao giờ tưởng tượng thầy cô giáo Toán, Văn nghiêm khắc của lớp mình lại đang đứng chung hàng với bố mình để nghiêng người hết cỡ kéo co, hay mẹ mình lại đang nắm chắc tay vợt bên cạnh cô hiệu trưởng tạo thành một đội đầy quyết tâm thi đấu chưa? Sáng thứ bảy, chủ nhật vừa qua, điều đó đã xảy ra!
Ngay từ đầu buổi hội thao, không khí đã "nóng" hơn bao giờ hết. Cái pa-nơ đã thể hiện sự đồng lòng, cùng nhìn về một hướng của bố mẹ và thầy cô “We are one”. Đó là hình ảnh bố mẹ và thầy cô đứng chung một hàng, tay nắm chặt lấy nhau không phải để họp phụ huynh, mà là để cùng nhau chiến thắng trong trận kéo co, thật sự khiến học sinh chúng mình phải reo hò không ngừng. Đó là những trận pickleball mãn nhãn bởi những cú quật bóng phối hợp đầy ăn ý giữa phụ huynh và giáo viên.
Những trận pickleball đầy kịch tính
Mình ấn tượng mãi với trò chơi kéo co, cả một "Liên minh đặc biệt" đang đứng sát rạt, tay nắm chặt lấy sợi dây thừng. Cô giáo chủ nhiệm, cô giáo dạy thể dục và bác phụ huynh lớp mình cùng với mấy phụ huynh trong khối đã cùng nhau gồng mình kéo dây, khuôn mặt ai cũng đỏ bừng vì đều muốn đội mình chiến thắng. Khoảnh khắc ấy, mọi vai trò thường ngày biến mất. Không còn là "giáo viên" hay "phụ huynh" nữa, chỉ còn là những đồng đội đang dồn hết sức lực vì một mục tiêu: chiến thắng. Sợi dây thừng căng ra, không chỉ căng sức mạnh, mà còn căng cả quyết tâm đồng lòng siêu đáng yêu của thầy cô và bố mẹ.
Tiếng còi trọng tài vừa "Toe" một cái, sợi dây thừng như muốn bung khỏi tay mọi người. Cả đội cùng gồng mình, những đôi chân bậm thật chặt xuống mặt sân trường để cố trụ cho vững, để dồn lực cho đôi tay kéo thật khỏe. Mình thấy mẹ mình, bình thường dịu dàng là thế, giờ nghiêng người hết cỡ, mặt đỏ bừng, tay siết chặt dây thừng đến trắng cả ngón. Còn thầy thể dục, bình thường hô to lắm, giờ lại lặng im mím chặt môi gồng cơ như một siêu nhân! Tụi mình ở ngoài hò reo cổ vũ muốn khản cổ.
Mẹ ơi, cố lên! Cô ơi, cố lên!
Đội mình thắng rồi!
Cuối cùng, khi cái dải ruy băng đỏ trên sợi dây lệch hẳn về phía đội của bố mẹ và thầy cô lớp mình, tiếng hét mừng chiến thắng của tụi học sinh như một quả bom nổ chậm vỡ òa cả sân. Điều tuyệt vời nhất không phải là thắng giải, mà là cái khoảnh khắc mọi người ôm lấy nhau, cười toe toét và những bàn tay đập vào nhau đôm đốp mừng chiến thắng. Chỉ một trò kéo co đơn giản thôi, nhưng nó đã kéo tất cả mọi người lại gần nhau hơn. Mình nhận ra rằng, dù ở nhà hay ở trường, khi "Liên minh bố mẹ - thầy cô" đã sẵn sàng đứng chung một hàng, dồn sức về cùng một phía, thì sau lưng chúng mình luôn là một tấm lá chắn yêu thương mạnh mẽ, ấm áp và vui nhộn nhất trên đời.
Điều đẹp nhất trong buổi giao lưu vừa qua không phải là những huy chương, mà là sự gắn kết giữa nhà trường và gia đình
Một buổi sáng thật đáng nhớ, nơi sợi dây thừng không chỉ dùng để kéo thắng, mà còn là sợi dây kết nối những trái tim lại làm một!
 
Ban truyền thông lớp 7A3
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 951 đánh giá
Chia sẻ: