Thành cổ Sơn Tây, ngày 23/05/2022
“Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say…”
( Trích “Chiếc lá đầu tiên” - Hoàng Nhuận Cầm)
Đã từ lâu rồi, từ ngày cô còn là học sinh lớp 9 đến tận bây giờ, hơn hai mươi năm đã trôi qua, cứ mỗi độ hè về, lòng cô lại ngân nga, thổn thức những vần thơ của thi sĩ Hoàng Nhuận Cầm viết về ngày chia tay của tuổi học trò với câu hỏi đầy bâng khuâng, xao xuyến : “Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi?”
Là giáo viên, đã bao lần cô chia tay học sinh lớp 9, tưởng là đã quen vậy mà lần nào chia tay một khóa học sinh ra trường lòng cô cũng ngổn ngang tâm trạng: nhớ thương, lưu luyến, tiếc nuối, lo âu… Có lẽ trong cô còn có cả nỗi nhớ thương tuổi thơ của chính mình bên thầy cô, bè bạn dù thời gian đã trôi qua xa lắc.
Hôm nay chúng mình chia tay nhau, các con xa thầy cô, xa bạn bè. Là một điều tất yếu, không thể khác. Rồi mỗi bạn sẽ có một con đường đi riêng rộng mở theo nhiều hướng và nhiều cách khác nhau. Thành công có thể đến sớm với bạn này hay đến muộn với bạn kia hơn một chút nhưng chỉ cần lúc nào các con cũng luôn là người tử tế, biết yêu thương, biết chia sẻ, thế là thầy cô và cha mẹ đã thấy yên lòng. Hãy vững vàng nhìn về phía trước, các con nhé!
Ngày hôm nay, mưa trắng trời Sơn Tây, “Lễ bế giảng và chia tay học sinh lớp 9” có khó khăn hơn, cả trường cùng vất vả. Nhưng tất cả cô trò mình được đứng đầy đủ bên nhau sau bao ngày dịch bệnh căng thẳng, khi mà những tin tức về bệnh nhân Covid đã dần lắng xuống, các con có thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vô cùng không ? Khi ngoài kia bao người đã ngã xuống, bao lớp học đã vắng tiếng giảng bài của thầy cô, bao chỗ ngồi của học trò bị bỏ trống sau những ngày dịch bệnh… thì chút khó khăn hôm nay có nghĩa lí gì đâu. Những ngày tháng học trực tuyến kéo dài, những tiếng ho cố nén của những thầy cô bị F0, những thông báo “ Cô ơi! Con 2 vạch rồi”…đã lùi xa như một cơn ác mộng kinh hoàng thì ngày hôm nay thực sự là một ngày vô cùng tươi sáng, đẹp đẽ tuyệt vời phải không các con?
Những ngày vừa qua, chúng ta đã vỡ òa cảm xúc khi chứng kiến đội tuyển bóng đá nam và nữ của Việt Nam giành huy chương vàng tại SEA Games 31. Chúng ta thấy những nụ cười, thấy bài ca chiến thắng, thấy rợp trời cờ đỏ sao vàng, thấy tinh thần dân tộc…Nhưng để đến được vinh quang đó là cả một hành trình khổ luyện, cống hiến âm thầm của biết bao nhiêu người. Không có cái gì tự nhiên mà có, không có vinh quang nào mà không có mồ hôi và nước mắt đâu con.
Hơn một nghìn ngày qua, dưới mái trường này, các con đã khôn lớn, trưởng thành. Có những bài học đã thành những đề kiểm tra, có điểm số rõ ràng. Nhưng còn vô vàn những bài học vô hình khác, không cần kiểm tra, không có điểm số mà các thầy cô mong các con mãi mãi mang theo trong suốt hành trình dài, rộng của cuộc đời. Bài học về lòng biết ơn, sự tử tế, bài học về sự sẻ chia và thấu hiểu…
Ngày mai, sẽ là buổi học cuối cùng của cô với các con. Cô yêu các con như các con đã yêu cô. Chúng mình chỉ là tạm biệt và rồi sẽ gặp lại nhau, chắc chắn là như thế!
“Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ
Vô tư quá để bây giờ xao xuyến
Bèo lục bình mênh mang màu mực tím
Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông
Ta lớn lên bối rối một sắc hồng
Phượng cứ nở hoài như đếm tuổi
Như chiều nay, một buổi chiều dữ dội
Ta nhận ra mình đang lớn khôn.”
( Trích “Mặt đường khát vọng” - Nguyễn Khoa Điềm)
Cảm ơn các con đã cho cô được cùng các con đi qua “ những năm tháng không ngờ” với những “ bối rối” “ xao xuyến” của tuổi mới lớn, cảm ơn các con đã cho cô được đồng hành trong quá trình khôn lớn, trưởng thành của các con. Cảm ơn vì các con đã để lại dấu ấn tuổi thơ của mình nơi mái trường này!
Gửi tặng các con những dòng chữ cô giáo chủ nhiệm của cô 25 năm về trước đã viết cho thế hệ các cô vào ngày chia tay năm lớp 9. Một phần tư thế kỉ đã trôi qua, những lời tâm huyết chân thành đó cũng là lời cô muốn nói với các con - những học trò yêu quý của cô! Tạm biệt! Thương yêu và tin tưởng!
Cô giáo của các con