Hà Nội bước vào những ngày đầu đông thật khẽ, như một tiếng thở dài rất nhẹ của đất trời. Không ồn ào, không vội vã, mùa đông đến bằng những đổi thay rất tinh tế, chỉ cần chậm lại một chút, ta sẽ cảm nhận được.

Nguồn ảnh Internet
Sáng sớm, Hà Nội khoác lên mình một màu xám dịu. Trời se lạnh, những cơn gió heo may lướt qua hàng cây ven đường khiến lá khẽ rung rinh. Bầu trời không còn xanh biếc như mùa hạ mà mang một sắc trầm hơn, bảng lảng mây. Những tán bàng, tán sấu bắt đầu thưa lá, vài chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống vỉa hè, nằm yên như đánh dấu một vòng quay mới của thời gian. Mặt hồ Tây phẳng lặng hơn, nước hồ mang màu xanh xám, phản chiếu những con sóng nhỏ lăn tăn dưới làn gió lạnh đầu mùa. Hương hoa sữa đã nhạt dần, thay vào đó là mùi đất ẩm, mùi khói bếp len lỏi trong không gian – thứ hương rất riêng của Hà Nội khi đông chạm ngõ.
Thiên nhiên đổi thay, con người cũng thay đổi theo. Trên phố, mọi người khoác thêm áo ấm, quàng khăn kín cổ. Những gánh hàng rong bán ngô nướng, khoai nướng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, khói bốc lên nghi ngút, thơm lừng cả một góc phố. Chỉ cần cầm trên tay một bắp ngô nóng hổi, nghe tiếng than hồng lách tách, cái lạnh dường như cũng dịu lại. Ở quán trà nhỏ ven đường, những tách trà nóng bốc khói, người với người ngồi gần nhau hơn, câu chuyện cũng vì thế mà ấm áp hơn.

Nguồn ảnh Internet

Nguồn ảnh Internet
Em yêu nhất là cảm giác được đi học vào buổi sáng đầu đông. Mẹ cẩn thận kéo lại cổ áo cho em, dặn dò: “Trời lạnh rồi, con nhớ giữ ấm nhé.” Lời dặn giản dị ấy khiến lòng em ấm lên, như mang theo hơi ấm của gia đình suốt cả chặng đường đến trường. Trong lớp học, bạn bè hỏi nhau: “Hôm nay lạnh hơn hôm qua nhỉ?”, thầy cô nhắc học sinh đóng cửa sổ, xoa hai bàn tay vào nhau và áp vào hai má. Những điều nhỏ bé ấy góp lại thành một mùa đông rất gần gũi, rất yêu thương.
Hà Nội những ngày đầu đông không chỉ đẹp bởi sự thay đổi của thiên nhiên mà còn bởi tình người luôn ấm áp. Giữa cái lạnh se sắt, con người xích lại gần nhau hơn, yêu thương và sẻ chia nhiều hơn. Với em, mùa đông Hà Nội không hề lạnh. Bởi trong làn gió heo may, trong ánh nắng nhạt buổi sớm, và trong những cử chỉ ân cần của con người, luôn có một hơi ấm rất bền lâu – hơi ấm của Hà Nội thân thương, dịu dàng và sâu lắng.

Nguồn ảnh Internet

Nguồn ảnh Internet